Khi Ân Nhị Hổ tới căn tiểu viện kia thì Tiết Trường Phong đã trốn ở chỗ Phương đại nương không dám thỏ đầu ra được mấy ngày rồi, vì thời gian qua người của Hạ Lan Mẫn Chi không chỉ một lần tới Hồng lư tự tìm hắn, càng lùng sục khắp Lạc Dương.
Ân Nhị Hổ nhìn thấy bộ dạng của Tiết Trường Phòng thì cả kinh, hắn không hiểu được, vì sao Tiết Trường Phong đã biến thành một tên dã nhân thế này rồi mà Hạ Lan Mẫn Chi vẫn nhìn ra được.
Tới ngay cả bản thân hắn nhìn Tiết Trường Phong nửa ngày trời cũng chẳng nhận ra, chỉ thấy bóng dáng quen quen đâu đó thôi.
"Rốt cuộc Hạ Lan Mẫn Chi phải yêu ngươi cỡ nào mà có thể ghi nhớ bóng dáng ngươi tới mức đó, chỉ vẻn vẹn bằng một cái bóng lưng mà nhận ra ngươi giữa phố chợ đông đúc."
Tiết Trường Phong rợn người, chẳng muốn tìm hiểu sâu chuyện đó:" Có thể nói chuyện chính được không?"