Chung Quỳ bị một con quả mổ rách tay, tới lúc đó hắn mới choàng tỉnh, có điều hắn bị đống thi thể đè cho không động đậy được, trơ mắt nhìn con quạ mổ bàn tay mình từng cái một.
Không phải con quạ không tìm được nhiều thức ăn hơn, nhưng cái cánh tay này là món ăn tươi nhất.
Chung Quỳ thờ khò khè thật lâu, thình lình dồn hết sức lực nắm tay lại, sức mạnh hắn lớn tới mức bóp gã cổ con quạ. Máu nhỏ tong tong từ tay hắn, hắn nổ lực di chuyển để máu đó chảy vào cái miệng há rộng của mình.
Uống xong máu, Chung Quỳ thấy thân thể sinh ra ít sức lực, hắn dùng cánh tay vẫn coi như lành lặn, kéo thi thể trên người ra. Cuối cùng hét lớn đẩy xác xung quanh, gầm gừ leo lên khỏi cái hố, quay đầu nhìn lại đống thi thể chồng chất, Chung Quỳ há miệng hết cỡ dốc sức gào thét ...
Gọi là gào thét thôi, thực ra âm thanh hắn phá ra chẳng khác gì rắn phun nọc.