Đến khi Ôn Nhu hành nghề xong, dùng nước sạch rửa cái đầu trọc lóc của Chung Quỳ, lùi lại ba bước nhìn ngắm, chính hắn không khỏi đắc ý với kiệt tác của mình:" Cái loại ngốc này mà không ức hiếp một chút thì thật có lỗi với lý tưởng làm người xấu của lão tử."
Chung Quỳ dùng bàn tay sứt sẹo của mình sờ cái đầu trọc, cắt bỏ đi râu tóc, hắn cảm giác như bỏ được gánh nặng ngàn cân, lẩm bẩm:" Mát mẻ thật."
Vân Sơ, Ôn Nhu nhìn nhau rồi cười phá lên, không phải do câu nói của Chung Quỳ, mà là cười cái đầu nhẵn thín như quả trứng của hắn.
Ôn Nhu mà cạo trọc đầu nói không chừng bị người ta cho rằng là một tiểu ni cô, Vân Sơ mà cạo trọc đầu thì ngay lập tức có thể khoác áo cà sa lên làm hòa thượng.
Chỉ có Chung Quỳ, cái đầu trọc của hắn lại có hình như trái núi, cực kỳ quái dị.