Tiết Trường Phong ăn thêm một bát mỳ trộn nữa mới ợ hơi, nói:" Đói là thứ rất đáng sợ, Trường An tuy giàu có nhưng không phải ai ai cũng có cái ăn, nhiều người vì cái ăn mà sẵn sàng làm bất kỳ việc gì. Tất nhiên đây là những người chỉ dùng một lần."
Ân Nhị Hổ lắc đầu:" Ở Trường An này ngươi xin tiền không được, chứ ngươi đi xin ăn, dù ngon hay dở thì thế nào cũng có người cho ngươi một bát, nên ngươi đừng mong dùng cái ăn mua chuộc tử sĩ, cách này không ổn."
"Nhà lao thế nào cũng có tử tù ...."
Không đợi Tiết Trường Phong nói xong, Ân Nhị Hổ đã cắt lời:" Tử tủ phải bị chặt đầu, không thể thiếu một tên nào, thế mới xứng với tội chúng gây ra."
Tiết Trường Phong ngây ra nhìn Ân Nhị Hổ, người huynh đệ này của mình lại đầy cảm giác chính nghĩa như thế từ bao giờ? Nói tới làm chuyện dơ bẩn, hắn kém ai đâu? Chưa từng ngại tanh dính máu cơ mà. Bây giờ Tiết Trường Phong mới chú ý, hình như không chỉ thành Trường An thay đổi, mà cả người sống ở đó cũng thay đổi:" Vậy thì thi ân cho người ta, sau đó ..."