Lý Trị xem thư của Vân Sơ gửi cho Lý Hoằng xong thì hiểu ngay là chuyện gì rồi, hắn cũng không phản đối để thái tử biết, nói:" Đi đi, ngay cả người Đại Thực ở xa còn tới cầu học vấn, sư phụ ngươi nghiên cứu ra học vấn mới, cách hơn trăm dặm, đương nhiên là phải đi."
Lý Hoằng được hoàng đế cho phép liền đi ngay.
Lý Trị ngồi xuống đống lông thú dày, nói chuyện với gấu lớn:" Ngươi xem, đó chính là thân sơ khác biệt đấy, thái tử là đệ tử của y, y sợ thái tử bị kẻ gian hãm hại, cho nên muốn bảo vệ sát bên người. Còn phía trẫm, y chỉ báo tin bảo trẫm chạy cho mau, đúng là tên Nhị Bách Ngũ, y quên mọi thứ của y là do trẫm ban cho."
Lần này không chỉ gấu lớn nghe thấy mà cả Thụy Xuân cũng nghe rất rõ ràng, do dự một hồi rồi nói:" Bệ hạ, có cần nô tài ...."
Lý Trị bực mình phất tay:" Bách kỵ ti các ngươi là đám phế vật, chỉ giỏi tranh quyền đoạt lợi, làm việc đàng hoàng thì không được tích sự gì. Trẫm bảo ngươi giám sát chuyện Hoàng Hà đóng băng ra sao rồi, có manh mối gì chưa?"