Lý Tư từ hồi bé đã là đứa khóc rất khỏe, chỉ hơi một chút là khóc rồi, há miệng ra có thể khóc váng nhà, lần này bị Vân Sơ đánh đau, nó kêu càng to, vừa nhảy vừa kêu, chạy ra ngoài quân trướng. Ôn Hoan và Địch Quang Tự bị ánh mắt cha mình làm sởn gai ốc cũng kiếm cớ chạy theo luôn.
Chỉ có Vân Cẩn ở lại, vẻ mặt kiên cường chuẩn bị liều mạng đoạn hậu cho ba đồng bọn.
Ba người Vân Sơ chuyển hết ánh mắt vào nó, Ôn Nhu cười nhạt hỏi:" Sao không chạy?"
Vân Cẩn cúi đầu:" Nếu cháu chạy thì cả bốn đều không thoát ... Phụ thân, hài nhi sai rồi, xin phụ thân trách phạt."
Vân Sơ gằn giọng:" Xem ra con định chịu một mình hả?"