Khi tất cả mọi sự chú ý đổ dồn vào Sơn Đông, Hà Bắc thì Lý Tích lại có cái nhìn khác, ngón tay ông ta chỉ vào vị trí doanh Châu, nói chắc nịch:" Đây mới là phiền toái lớn."
Nói vè tầm nhìn thì ở Đại Đường này ít người bằng Lý Tích, song Vân Sơ vẫn nghi hoặc:" Bốn năm trước Tiết Nhân Quý đã suất quân đánh dẹp Doanh Châu một lần rồi, bây giờ các bộ Liêu Đông tụ cư ở Doanh Châu không dám nhúc nhích mới đúng."
Lý Tích lắc đầu:" Mười năm là lại một đời người, đứa bé mười năm trước đủ thành chiến sĩ rồi, giò nghĩ lại, năm xưa ở Liêu Đông, lòng cầu thắng của lão phu quá lớn, giết choc quá nhiều."
Khi đó Vân Sơ cũng không tán đồng với chiến lược của Lý Tích, cho nên mới tự làm theo ý mình ở thành Đại Hành, chuyện qua rồi, y cũng không lấy ra nói:" Dù sao chúng ta cũng đã giết hết các bộ ở đó rồi, khó khôi phục được trong thời gian ngắn."
"Chúng ta chưa tới núi bạc đầu, chưa tới dòng sông đen, nơi chúng ta chiến đấu chỉ là ở xung quanh thành trì mà thôi, ngoài kia trước ra sao thì giờ vẫn vậy." Lý Tích vì lần đông chinh đó nghiên cứu nhiều năm, hiểu rõ hơn Vân Sơ: