Ở đại đường, nạp thiếp cho phu quân là chuyện của đại nương tử, cho nên Vân Sơ đem chuyện của Xuân ma ma nói với Ngu Tu Dung.
Ngu Tu Dung nhìn trượng phu, vừa kiêu ngạo lại có chút chua xót, đưa tay vuốt chòm râu ngắn của y:" Bao nhiêu năm như thế, chỉ có một nữ tử đáng hoàng khuynh tâm vì phu quân, đáng tiếc cho gương mặt tốt thế này."
Vân Sơ cười:" Chắc là do phẩm hạnh của ta."
Ngu Tu Dung che miệng cười:" Như vũ cơ bị chàng hôn ở Bá Kiều năm xưa ấy à?"
Mặc dù chuyện này Vân Sơ giải thích không ít lần rồi, nhưng mỗi lần Ngu Tu Dung nhắc tới là y đều không dám qua loa:" Từ xưa văn nhân hay phong lưu, phu quân nàng khi đó ngâm thơ, trong lòng có chút tìm cảm không thể phát tiết. Lúc ấy trên Bá Kiều toàn nam tử, mỗi vũ cơ kia xem như thanh tú, đành hôn nàng ấy, nếu không có nàng ấy, có khi ta kiềm không được hôn nam nhân râu rậm, lúc đó nàng tha hồ khóc chết thôi."