Ôn Nhu lần đầu tiên thấy nam nhân thêu thùa, hơn nữa còn là loại nam nhân tới không thể nam nhân hơn như Vân Sơ.
Nhìn ngón tay y linh hoạt dùng kim thêu gì đó trên tấm lụa đỏ, Ôn Nhu nhìn tới thất thần:" Ngươi biết làm việc này từ bao giờ thế?"
Vân Sơ ngẩng đầu lên:" Ngươi ngạc nhiên cái gì nhỉ, ta một mình nuôi Vân Na lớn lên, không biết thêu thùa khâu vá sao được? Ngươi lại không phải không biết nha đầu đó nghịch thế nào, y phục cứ hai ba ngày lại rách rồi, không biết may vá thì vứt đi ra?"
Nhắc tới nha đầu đó lòng vừa giận vừa thương, thứ khốn kiếp đó nói đi là đi một mạch, uổng công ca ca yêu thương bao nhiêu năm.
Ôn Nhu nhìn món đồ thêu bán thành phẩm của Vân Sơ, phát hiện ra y đang thêu sao năm cánh màu vàng, một ngôi sao lớn, năm ngôi sao nhỏ bố trí ở vị trí rất thuận mắt, nhìn là biết có tính toán kỹ lưỡng.