Vạn Niên huyện chủ bạ Thẩm Như mới sáng sớm đã đứng ở trước đại môn huyện nha chờ đợi tân huyện lệnh và tân huyện thừa. Nguyên huyện thừa Trương Giáp được thăng lên làm Thai Dương lệnh, chỉ đợi huynh đệ Vũ thị tới để đi nhậm chức.
Từ khi từ quan không được, bị người ta tóm lại làm chủ bạ, Thẩm Như không khác gì ngồi trên bàn chông, suốt ngày nơm nớp lo sợ, mới hai tháng thôi mà một người chưa tới bốn mươi tóc đã có sợi bạc rồi.
Có điều từ hôm nay trở đi mọi chuyện sẽ lại đâu vào đó, huyện lệnh và huyện thừa tới nhậm chức, vị chủ bạ xếp thứ ba trong huyện như hắn có thể cáo bệnh nghỉ ngơi rồi. Thậm chí Thẩm Như còn đặt sẵn một phòng bệnh ở thái y viện, chuẩn bị điều dưỡng thân thể thật tốt, bù đắp lại hao hụt thời gian qua, đợi quân hầu về rồi mới thi triển quyền cước.
"Lâu quá! Lâu quá!" Lưu Như xoa xoa tay đưa lên miệng thổi cho đỡ lạnh, kỳ thực hắn đứng chưa lâu, chẳng qua do lòng sốt ruột quá mà thôi:
Sương sớm chưa tan hết, một lẻ tám hồi chuông vẫn chưa gõ xong Thẩm Như đã thấy mười mấy người vội vàng đi về phía nha môn. Nhìn kỹ hơn thì không ngờ hắn quen người đi đầu, trước kia làm chủ bạ đô thủy giám, nay là Ung vương phủ tẩy mã Lưu Nạp Ngôn.