Lý Hoằng đang độ trẻ trung sung sức, chỉ hai ngày hai đêm đã cưỡi ngựa dẫn đám thân binh tới được Lâm Đồng.
Còn cùng lúc đó, Vân Sơ dẫn theo con ngựa què mới vừa rời khỏi Thái Sơn mà thôi, kệ Địch Nhân Kiệt thúc giục, y quyết không bỏ nó lại đi trước.
Trên đường đi, Lý Hoằng đã nhận ra chuyện không ổn, trước kia quan đạo từ Trường An tới Lạc Dương bất kể là ngày hay đêm cũng có thương cổ qua lại không dứt.
Lần này chỉ có thương cổ tới Trường An, rất ít thấy thương cổ tới Lạc Dương, cho dù là thương cổ tới Trường An thì đa phần không mang hàng hóa, chỉ mang theo gương mặt lo lắng, đi đường vội vã.
Đợi mã đội của thái tử tới được Lâm Đồng, đây là chỗ nghỉ chân cuối cùng trước khi tiến vào Trường An, nên chẳng ngoài dự đoán đã chật ních người. Nhưng đông mà chẳng huyên náo, ai nấy mặt âm u, chẳng gọi món rượu thạch lựu trú danh, cũng không thưởng thức món mỳ đặc sắc.