Lý Hoằng hì hụi hồi lâu rốt cuộc cũng gọt xong thanh đao gỗ trong tay, lấy một cái rũa mài đi các cạnh sắc, nhìn ra ngoài trời trăng đã sắp lặn rồi, thời gian hắn phải đi cũng đã tới. Mỗi lần rời Vân gia, Lý hoằng đều cảm giác không nỡ, lần này cảm giác đó còn mạnh hơn gấp bội, y tới đây chưa được ba ngày, đã phải vội vã đi rồi. Ngồi ngây ra ngồi nhìn Vân Sơ đang dùng vải đánh bóng thanh kiếm gỗ rất chuyên chú, tựa hồ đặt cả tâm huyết vào đó, Lý Hoằng cứ cảm thấy không đáng:" Sư phụ cứ mãi giam cầm mình ở một nơi như thế sao?"
“Bao nhiêu năm rồi các ngươi vẫn cứ hỏi ta câu này.” Vân Sơ thở dài, thấy mình phải nói thẳng hơn:" Nếu ta rời Trường An, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, trong số người kiêng kỵ ta, đề phòng ta sẽ có cả ngươi nữa, đừng phản bác, đó là chuyện sẽ xảy ra thôi. Ta hi vọng khi chết đi, ngươi tới trước mộ ta khóc, con cháu ta quây quần xung quanh, hảo hữu tiếc nuối tiễn chân lần cuối, càng có vô số bách tính vì cái chết của ta mà rơi lệ."
"Có thể ta mới yên lòng được."
Lý Hoằng lần nữa trầm mặc:" Lâu rồi không thấy sư phụ nói nhiều như thế."
"Vì tới khi trời sáng, ta sẽ không nói nữa, coi như ta hoàn thành trách nhiệm của sư phụ rồi."