Vân Sơ đứng ở cửa nhà ăn, quyền cước xuất ra như giao long giáng thế, thoáng cái đã đánh ngã một đống người. Thế nhưng sĩ tử Đại Đường không chỉ biết chi hồ giả dã như sau thời Tống, bọn họ từ kiếm, quyền, vật, xạ tiễn, cung mã đều là nhân tài hạng nhất.
Cho dù Vân Sơ khỏe như trâu thì mãnh hổ khó địch quần hổ, không cách nào ngăn được sĩ tử cuồng nộ, thế là chẳng mấy chốc đã nghe tới tiếng kêu thảm thiết của đám Úy Trì Vãn phía sau.
Vân Sơ vừa đánh vừa lui, liên tục tóm sĩ tử đang đánh quan viên ném ra ngoài, vơ lấy cái bàn to ném ra, tức thì cả đám người bị đồng bọn va trúng, ngả cả mảng.
Nhân cơ hội đó, Vân Sơ nâng đỉnh đống chứa canh lên, hét lớn ném về cửa sổ phía sau, uỳnh một tiếng, tường thủng lỗ lớn. Đám thị lang, đại tượng, thiếu khanh thấy đường sống thì tranh nhau mà chạy.
Vân Sơ tóm lấy một sĩ tử, nắm chân hắn xoay tròn quét quanh phòng, đám sĩ tử sợ làm bị thương đồng bọn không dám xông lên. Thấy đám quan viên kia chạy sạch rồi Vân Sơ hét lớn một tiếng, ném người đi, y cũng lộn mình ra sau, lao qua cửa sổ.