Khi Vân Sơ lần nữa mở mắt ra thì nhìn thấy mặt trời chiếu vào cửa sổ phía đông, hỏi Hoắc Ung Thành gác ở bên:" Đến giờ chưa?"
Hoắc Ung Thành thần sắc khó coi đáp:" Vừa vặn."
Vân Sơ sờ mái tóc lún phún trên đầu, hoạt động gân cốt răng rắc, sải bước ra khỏi tĩnh thất, nói với Ân Nhị Hổ đảm nhận vai trò thân binh:" Đành trống, tụ tướng!"
Hai ngày chìm trong minh tường, thân thể tựa hồ vào trạng thái ngủ đông, không đói khát hay mệt mỏi, Vân Sơ rời tĩnh thất lễ bộ Hoàng Thành về đại trạch Vân gia để Ngu Tu Dung hầu hạ mặc giáp. Đây không phải lần đầu Vân Sơ xuất chinh nữa, nàng quen rồi, không để đám con cái tới làm phiền, dù sao thời gian trước đã để cha con họ ở bên nhau, tận khi Vân Sơ lên ngựa rời nhà nàng mới dẫn Vân Na, Vân Cẩm, Vân Quan Quan ra tới cửa quỳ bái tiễn chân.
Vân Sơ không nói gì, đến khi lên ngựa mới quay đầu nhìn lại, lão bà vẫn xinh đẹp nhưng dấu vết tháng năm đã hiện trên mặt, tiểu muội vô tư ngây thơ đã là thiếu phụ bế con nhỏ, khuê nữ so với lần trước y xuất chinh thì kiên cường hơn nhiều, khi y về có lẽ đã là thiếu nữ xinh đẹp. Chỉ có Vân Quan Quan và Vân Loan lần đầu tiên tiễn a gia ra trận, nước mắt ngắn dài, nắm chặt tay nhau quật cường không khóc thành tiếng.