Từ Trường An tới Thành Đô đi qua Tí Ngọ Đạo chắc chắn là con đường xa xôi nhất, gian nan nhất, hoàn toàn không phù hợp với yếu nghĩa của binh gia, tuy không ai nói ra, Vân Sơ có thể đoán được không biết bao nhiêu người chửi sau lưng mình.
Có điều Vân Sơ không để ý, càng chẳng giải thích, so với cuộc vạn lý trường chinh của Hồng Quân, y thấy chuyến viễn chinh lần này của mình chẳng khác nào là đi chơi xa ngày nghỉ.
Hay nhất là ở chỗ, chuyến đi chơi xa này phong cảnh trên đường đi, đẹp như không phải ở nhân gian, kỳ cảnh thiên nhiên khiến người ta cảm thấy lòng mình như rộng mở, mọi chuyện không vui liền được gột rửa sạch sẽ, tâm trạng thoải mái lạ thường.
Vì thế trên đường hành quân, Vân Sơ làm không ít bài thơ hay.
Đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ của chủ soái như y thôi, chứ quân tốt không nghĩ như vậy.