Khi xây thành thường có hai yếu tố đặt lên xem xét đầu tiên, hoặc là ở nơi có địa thế hiểm yếu, hoặc là phải thuận lợi về giao thông, chỉ có Thành Đô là khác biệt, tòa thành này xây dựng ở mảnh đất trũng của vùng đồng bằng nhiều sông ngòi đầm lấy, quanh năm lại ẩm ướt mưa nhiều, lũ lụt quanh năm, làm gì cũng không thích hợp.
Để biến nơi này thành chỗ con người sống được, vô số công sức đã đổ vào đây, công lao lớn nhất là cha con Lý Băng đã xây dựng lên Đô Giang Yển, giải quyết vấn đề lũ lụt, tươi tiêu, và giao thông cho Thành Đô, biến nơi này từ khu vực không thể sống nổi thành Thiên phủ chi quốc.
Từ khi Vân Sơ tới Thành Đô, bầu trời Thành Đô chưa bao giờ trong xanh.
Không có mưa, nhưng bầu trời luôn luôn mang một cái màu xám xịt, đưa tay ra, cảm tưởng chạm vào được hơi nước trong không khí, số nước này rõ ràng đã tích tới nặng trĩu rồi vẫn cứng đầu giữ trong không khí, chẳng chịu hóa thành mưa rơi xuống.
Tường thành Thành Đô làm bằng đất nện, nhưng khác với loại đất nện màu vàng đất ở Trường An, đất nện nơi này ban ngày có màu đỏ thẫm rất khó coi, chỉ có tử tù chuẩn bị đem hành hình mới mặc áo có màu này.