Nhìn theo bóng lưng Chu Hưng rời đi, Vân Cẩn không khỏi suy nghĩ miên man, một loạt sự việc xảy ra gần đây khiến nó suy nghĩ nhiều lắm, nó cũng nghi ngờ rất nhiều chuyện tưởng chừng đã rõ ràng. Ví dụ nguồn cơn phát sinh mọi thứ ở Thành Đô không phải là Dương Văn Hoa, Quách Tử Bình tham ô, phạm pháp.
Mà là có vẻ như vì thái tử muốn đất Thục.
Chỉ có giết chết đám người này, nhân mã thuộc hệ thái tử mới có thể tiến vào Thục, đây là một đáp án vô cùng lớn gan, nhưng Vân Cẩn càng nghĩ càng hợp lý.
Đất Thục núi cao nước hiểm tự thành vùng trời riêng, hơn nữa chỉ cần nối liền với Quan Trung sẽ thành cơ sở của đế nghiệp. Đại Đường hiện nay trừ thái tử ra, bất kỳ ai nhúng tay vào đây chỉ có chết.
Dựa vào số mật tấu lấy trộm của Bách kỵ ti mà nó đọc được thì hoàng hậu đã can thiệp vào đất Thục nhiều năm, nhưng tiến triển không tốt, đó là vì bị đám quan viên bản địa như Dương Văn Hoa kiên định cản trở.