Vân Cẩn cứ vừa đi vừa nghĩ mãi như thế đến khi trời tối lúc nào không hay, Lưu Xuân Phong dẫn bọn họ tới một hẻm núi, nơi này có một cái trại không nhỏ. Ông ta nhiệt tình giao lưu với trại chủ, còn tặng vải vóc là thứ hiếm thấy trong rừng.
Vì thế bọn họ đi vào cái trại được hàng rào gỗ vây quanh, người trong trại rất thân thiện, tươi cười chào đón thương đội bọn họ.
Giữa trại có một cái sân rất rộng, chính giữa dựng đài gỗ thấp, xung quanh có tám cái cột làm bằng nhiều cọc gỗ nhỏ, trên cột là đống rơm hoặc cỏ khô như hình cây nấm. Lưu Xuân Phong chỉ dẫn đám hỏa kế mang hàng hóa ra bày gần cái đài đó, người trong trại cũng vui vẻ chạy về nhà lấy đủ thứ linh tinh ra giao dịch.
Đám Vân Cẩn không có việc gì làm liền đi lang thang trong trại ngó nghiêng.
"Nữ nhân nơi này trừ đen một chút, nhưng mà nhìn kỹ thì xinh xắn có nét lắm." Nghe giọng điệu này là biết của Ôn Hoan: