Rừng sâu che kín đất trời, dù là chim ưng có đôi mắt tốt nhất cũng không thấy được những chuyện xảy ra dưới tán cây rậm rạp.
Có lẽ chỉ có cú mèo đứng trên cây với đôi mắt to mới biết có một dòng lũ người tiến về phía nam.
Đợi khi Vân Sơ dẫn đại quân bước lên Bặc đạo thì mùa đông đã hoàn toàn bao phủ mảnh đất ẩm thấp này, sương mù giăng kín núi rừng, mùa đông trừ mang tới cái lạnh ẩm ra thì chẳng có gì hay ho nữa.
Loại không khí lạnh ẩm này thì người Quan Trung vẫn thích ứng được, nhưng mưa phùn liên miên thì làm người ta bực mình không thôi.
Đại quân tiến lên tất nhiên là sẽ chậm chạp hơn thương đội rất nhiều, mỗi khi dừng lại phải cắm trại, phải phái thám báo thăm dò, đề phòng tập kích, nhất là tiến vào rừng, càng cẩn thận bội phẩn. Thế nhưng dọc đường không gặp phải chút quấy nhiễu nào, khiến mọi người không quen.