Đại quân của Vân Sơ mỗi ngày chỉ đi mười dặm, tốc độ có thể nói là vô cùng chậm chạp, nhưng Vân Sơ chẳng có vẻ gì là muốn thay đổi, vẫn đi tới đây dừng lại dựng trại khai hoang tới đó, từng cánh rừng, ngọn núi trở thành bình nguyên.
Bây giờ đây có thể phóng tầm mắt nhìn xa cả chục dặm không còn bị cây xanh bao phủ nữa, đã có thể thấy ruộng động mênh mông ngăn nắp, thấp thoáng hơn chục thôn trại, con đường trải đá dăm kéo mãi tới tận chân trời.
Lý Nguyên Sách không lắm mồm nữa, nhưng hắn viết rất nhiều bản tấu, ngày nào cũng có tín sứ được hắn gửi đi, chắc là đàn hặc Vân Sơ. Vân Sơ chẳng quan tâm, miễn là hắn vẫn thực hiện quân lệnh y đưa ra là được.
Có lẽ là những chuyện họ làm ở những trại trước đó đã được đám phụ nhân trẻ nhỏ nơi khác biết tới, cho nên bây giờ khi những cái trại chắc chắn xây dựng ở nơi thích hợp xây dựng xong, chẳng cần quân Đường đi dụ bắt, bọn họ chủ động kéo vào ở.
Giống như ở ngoài thiên nhiên làm tổ chim, có thể gọi chim chóc tới an cư vậy.