Địch Quang Tự vừa mới đi Thoán Phúc đã mở mắt ra, nhẹ giọng giục:" A Quả, chúng ta đi thôi."
“A gia không sao rồi à?” Tử Kỳ A Quả tới gần xem vết thương, nàng ngửi thấy mùi thảo dược dễ chịu, không khó ngửi như thứ thuốc của nàng:
Thoán Phúc tuy mặt mày mệt mỏi, nhưng nói chuyện có sức lực hơn trước“ Không sao, máu cầm rồi, còn lại chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
"A gia, hắn có ý đồ gì, sao lại cứu chúng ta?" Tử Kỳ A Quả hỏi, đánh chết cô không tin cái lý do ngớ ngẩn tên kia đưa ra, càng không coi hắn là người tốt, chắc chắn phải có âm mưu gì đó:
"Con nghĩ nhiều rồi, người ta cứu chúng ta chẳng có ý gì đâu, như con đi trên đường chẳng may thấy con sâu, di chuyển chân sang chỗ khác tránh nó vậy, con có bận tâm tới con sâu nghĩ gì không, đó thậm chí chẳng phải lòng tốt."