Lý Thừa Tu đi rồi, Địch Quang Tự đi nói:" Sau khi trai tráng người Thoán tiêu hao hết rồi, ngươi định đưa phụ nhân trẻ nhỏ lên đấy à, làm vậy không tốt đâu."
Vân Cẩn nheo mắt:" Ngươi không phải bị mỹ sắc mê hoặc, tới chỗ ta làm nội gián chứ?"
Địch Quang Tự ưỡn ngực hùng hồn nói:" Ta mà là người như thế à?"
"Đúng thế! Ngươi chính là cái loại đó."
Người lên tiếng là Ôn Hoan, hắn cởi mũ da trên đầu xuống, lấy ấm nước tu một hồi:" Ngươi biết bọn ta không bao giờ đưa phụ nhân trẻ nhỏ lên chiến trường, ngươi vẫn hỏi, chứng tỏ ngươi chột dạ rồi, không tin vào huynh đệ nữa. Nói đi, rốt cuộc nữ nhân thế nào mà làm huynh đệ của ta thần hồn điên đảo, không phân biệt nổi đúng sai. Nếu thực sự xứng đáng, bọn ta sẽ giúp ngươi diễn một đoạn kịch bị nữ nhân của ngươi đánh cho chạy té khói không phải không thể."