Ôn Hoan nãy giờ chỉ nhím ngắm Tử Kỳ A Quả, dung mạo cô nương tây nam này quả thực có thể so sành với Vân Cẩm, hàng lông mày đậm cương nghị, chiếc mũi xinh xinh, cặp môi đầy đặn, đôi mắt to đen lay láy, một vẻ đẹp vừa mạnh mẽ lại có phần hoang dại, khác hoàn toàn với vẻ đẹp tinh xảo như búp bê sứ của Vân Cẩm. Dù biết là nữ nhân trong lòng huynh đệ, Ôn Hoan không kìm được tim đập nhanh hơn vài phầ, cái mồm cũng bay nhảy:" Quang Tự từ nhỏ đầu bị thương, rất nhiều nước chảy vào đầu, cô đừng để đầu hắn gục xuống đất như thế, đầu hắn bị ẩm đấy."
Cũng không biết Tử Kỳ A Quả tin lời mỉa mai của Ôn Hoan hay là thương xót Địch Quang Tự, không ngờ đặt đầu hắn lên đùi nàng.
Ôn Hoan nuốt nước bọt, đầu óc đen tối xúi bẩy nói tiếp:" Tốt nhất cô dùng miệng hút nước ra, vừa xong đầu hắn bị ẩm rồi."
Tử Kỳ A Quả bình tĩnh nhìn về phía Ôn Hoan:" Địch lang quân là người thiện lương, cho dù ta có gửi thân vào chàng cũng không phải chuyện lớn. Đợi những người kia đi xa, còn ta thì mặc Địch lang quân xử trí."
Nói xong dưới ánh mắt kinh ngạc của ba người Vân Cẩn, cúi xuống tháo khúc gỗ ra, hôn nồng nhiệt lên môi Địch Quang Tự, tức thì làm người Địch Quang Tự cứng người như khúc gỗ.