Mấy người Vân Cẩn đứng trên triền dốc nhìn Tử Kỳ A Quả và Thạch Bảo đường ai nấy đi.
Cảnh tượng trông có vẻ hết sức bất lợi với Tử Kỳ A Quả, người chịu theo nàng không nhiều, chừng 500 người, đa phần đều là người già yếu được nàng cứu thoát khỏi cuộc đồ sát ở Thạch Thành.
Phía bên Thạch Bảo thì đông đúc, ít nhất tới 2000 người, trong đó có rất nhiều trai tráng, hắn vênh váo đắc ý ra mặt, hoàn toàn không thấy bóng dáng hảo hán chất phác thành thật trước đó vài ngày.
Ôn Hoan khoác vai Địch Quang Tự:" Bây giờ ngươi có thể dốc hết sức giúp mỹ nhân của ngươi rồi đấy."
Tử Kỳ A Quả rốt cuộc vẫn lựa chọn con đường nhỏ ban đầu, lựa chọn này làm Địch Quang Tự vô cùng hoan hỉ, hắn luôn sợ nàng bị lợi ích lớn làm mê muội đầu óc, từ một Nguyệt Thần muốn cứu vớt mọi người thành Nguyệt Ma đen xì xì đam mê quyền lực, không ngờ nàng lại có thể làm được rời bùn mà chẳng vấy bẩn.