Nơi đại quân Vân Sơ đang đóng là cái lũng sông nằm giữa hai khe núi, ở giữa có con sông không lớn không nhỏ chảy qua, có lẽ thủa xưa đây là một con sông vỗ cùng lớn, vì vách núi hai bên có dấu vết nước xói mòn. Chắc chắn con sông này từng lớn không kém gì Trường Giang, thế nhưng trải qua vô số năm, con sông này kiếm được lối đi mới, cho nên đã bỏ cái lòng sông cổ này, khiến nước sông giảm bớt, lộ ra cả mảnh bình nguyên.
Vân Sơ không nhớ về sau mảnh đất này là thành phố nào, có điều không sao, khi cưỡi voi đi qua đây y xác định được, nơi này đủ bố trí mười vạn người.
Chỉ là hiện giờ không có nhiều người như thế cho y bố trí mà thôi.
Đám Vân Cẩn xúi bẩy người Ô Man rầm rộ đi làm lưu khấu, khiến cho người ở mảnh đất này ít tới đáng thương. Chuyện này cơ bản mà nói là trái với kế hoạch ban đầu của Vân Sơ, cho chúng đi theo thương đội là để tìm hiểu phong tục tập quán tây nam, không bảo chúng đi làm lưu khấu. Nhưng không cả, chuyện đã giao cho bọn nhóc làm rồi, y không can thiệp nữa.
Giờ đành dựng lên bộ khung trước, đợi người sau này sinh sôi nảy nở nhiều rồi, tất nhiên sẽ dùng tới.