Không ngờ một tên hoàn khố nổi danh phóng túng, bất học vô thuật lại dám mở miệng ra chê bai tác phẩm của mình, trứ tác lang Nguyên Vạn Khoảnh hừ mũi:" Đám người đó thì hiểu cái gì, sách tốt hay xấu không do đám phụ nhân ngu dốt quyết định."
Vũ Thừa Tự thấy Lưu Y Chi cũng tỏ vẻ không vui thì cười ha hả, ngang nhiên cho sách vào ống tay áo bỏ đi, về phần Lưu Y Chi, Nguyên Vạn Khoảnh không có sách hiến lên hoàng hậu thì hắn chẳng bận tâm.
Lưu Y Chi thở dài:" Về phủ thôi, đợi ngày khác hiến sách lên hoàng hậu là được, hôm nay thật xúi quẩy."
Nguyên Vạn Khoảnh nghiến răng phẫn nộ:" Nếu kẻ này không phải chất nhi của hoàng hậu, hôm nay mỗ không bỏ qua."
Người ta nói gì sau lưng mình Vũ Thừa Tự chẳng bận tâm, chỉ cần không chửi mắng trước mặt hắn thì hắn coi như không tồn tại. Trong mắt hắn thì Lưu Y Chi, Nguyên Vãn Khoảnh chỉ là hai tên Nho sinh đọc sách nhiều đọc thành bọn ngốc thôi.