Rừng sâu vào tháng ba tựa như vừa thức tỉnh sau giấc ngủ say, ngáp dài, vặn lưng, rồi dùng một cơn mưa thật lớn tuyên bố với cả thế giới rằng mình đã thức giấc.
Vân Sơ nhìn màn mưa mịt mù che hết tầm nhìn, tiếng mưa rơi át đi tất cả mọi âm thanh khác, đây là trận mưa to nhất từ khi y tới tây nam tới giờ, đại công trường luôn tất bật trong rừng phải ngừng lại, tất cả phải vào chỗ tránh mưa, dù là đám trẻ con thích nghịch nước nhất cũng chỉ dám ngồi hở hiên nhà sàn thò chân thò tay ra ngoài, sau đó bị mẹ chúng véo tai kéo vào nhà.
Khắp tầm mắt Vân Sơ ngoại trừ mười con voi lớn thích thú tắm mưa ra thì không có thứ gì chuyển động nữa.
Con sông nhỏ nước chảy hiền hòa giờ thành con sông lớn cuồng nộ với dòng nước đục ngầu kéo theo đủ thứ từ thượng du xuống, khiến trong trong đầu Vân Sơ không khỏi nảy ra ý nghĩ, năm xưa vì sao Gia Cát Lượng vượt Lô Thủy vào tháng năm chứ?
Chẳng lẽ tới mùa thu tháng mười một vượt Lô Thủy chẳng phái tốt hơn sao?