Sáng sớm, phó chủ sự hộ bộ phòng Dương Quýnh vội vàng tới nha môn, tuy trời còn sớm mà hắn đã toàn thân đẫm mồ hôi, vừa vào cửa liền cởi vội mũ, thay hài, cầm ầm trà tu ừng ừng như trâu, nói với Lư Chiếu Lân ở vị trí trong cung gần cửa sổ:" Rốt cuộc cũng xử lý xong toàn bộ chăn của xưởng số hai .... Từ hôm nay trở đi ta có thể sống thư thái rồi."
"Nồi sắt của Triệu thị thì sao, ngươi xong chưa?"
Lư Chiếu Lân uể oải nói:" Những tám vạn cái ..."
Dương Quýnh cau mày:" Có vấn đề gì, Triệu thị không biết là lần này cung cấp nồi sắt giá bình ổn, sau này để lại bát sắt cho con cháu ăn không hết à?"
"Triệu thị tất nhiên là đồng ý, ta đang lo không biết trả lời thư cho huyện tôn thế nào cơ." Lư Chiếu Lân đẩy một phong thư trên bàn cho Dương Quýnh:" Ngươi xem đi, thư của huyện tôn đấy.”