Mưa lớn thực sự không thích hợp hành quân trong thời gian dài, nếu không con người không chịu nổi cái lạnh.
Mới đầu mưa rơi lên người còn thấy âm ấm dễ chịu, nhưng nó sẽ liên tục lấy đi nhiệt lượng của người ta, khiến người ta thấy lạnh cóng, cuối cùng là mất nhiệt mà chết.
Khi Lý Thừa Tu hạ lệnh nghỉ ngơi, chẳng cần ra lệnh, tất cả người Ô Man đều đổ xô đi chặt cây, bọn họ chọn những cái cây nhỏ chừng cổ tây, lấy dây rừng buộc lên cây lớn, sau đó là lấy lá đắp lên trên làm mái. Tiếp đó ghép những cây đều đặt vào với nhau, buộc cách mặt đất một khoảng chừng gang tay làm giường. Đến lúc trời tối, tất cả tụ vào một chỗ hai tay ôm vai xoa liên hồi, răng va vào nhau run cầm cập.
Không cách nào có thể đốt lửa, chỉ còn cách ngồi sát vào nhau để sưởi ấm.
"Mai thôi, mai là chúng ta tới được bình nguyên rồi, ở đó có lương thực ăn mãi không hết, có vô vàn nữ tử Bạch Man xinh đẹp, có vàng bạc châu báu, chúng ta tới đó, tất cả là của chúng ta ..."