Thụy Xuân ngồi trên lưng ngựa, đứng ở đỉnh vòng cung cao nhất của Ba Kiều, chứng kiến sự dũng mãnh của mạch đao thủ, trên mặt không có lấy chút sợ hãi nào, đợi sáu kỵ binh phía trước toàn bộ ngã xuống mới hỏi đô đốc Bách kỵ ti bên cạnh:" Bọn chúng đã vung được bao nhiêu đao rồi?"
Hắn hỏi như vậy là có lý do, vì mạch đao dài mà nặng, sử dụng vô cùng tốn sức, thông thường người sức mạnh bền bỉ nhất cũng chỉ vung được 30 đao thôi. Viên đô đốc nhìn mấy cái xác chết phía trước, bẩm báo:" Đại tổng quản, bọn chúng đã vung mười sáu đao rồi, theo thuộc hạ thấy bọn chúng mười đao sau vẫn có cái uy ngàn quân nẻ tránh, tiếp đó nữa không đủ sức giết người, nếu còn có dùng đao thì bản thân tự kiệt lực, không chết cũng phế."
Thụy Xuân lại phất tay cho sáu kỵ binh nữa xông lên, cuộc chiến vừa rồi ở Hoàng Thành đã tiêu hao gần hết vũ khí của bọn họ, thế nên lúc này mới không có lôi hỏa đạn, phá giáp chùy, nếu không thì đám mạch đao thủ kia không đáng để vào mắt.
Ở Trường An thì bọn họ thành kẻ thù chung rồi, không cách nào bổ xung trang bị thiếu hụt, có điều Thụy Xuân không dễ để quyền uy của mình bị thách thức như thế, hắn có thể nhún nhường với Vân Sơ, còn những kẻ khác chưa đủ tư cách.
Không cần biết ai đứng sau những kẻ này, Thụy Xuân sẽ không bỏ qua.