Vân Sơ nhìn bề ngoài bình tĩnh, kỳ thực sớm nổi lửa trong lòng:" Trên Bá Kiều, mạch đao thủ chiếm hết thiên thời địa lợi không nói, cả nhân hòa cũng có luôn, vậy mà vẻn vẹn một đám hoạn quan không giết nổi, chẳng những bản thân chết vô nghĩa, còn hại cả người nhà chết theo."
" Bản quan ghét nhất loại thất loại thất phu lỗ mãng như bọn chúng, làm việc không có kế hoạch, không tự lượng sức, nếu bọn chúng trước khi giết Thụy Xuân biết an bài già trẻ trong nhà cho thỏa đáng rồi mới đi làm chuyện thất phu, ta còn đem chúng chôn cất tử tế, giờ bọn chúng gây rắc rối lớn thế này, chết không hết tội, ta không vứt chó chó gặm là may mắn cho chúng rồi."
Trương Giáp ngạc nhiên:" Quân hầu nói những kẻ này vô dụng rồi sao?"
Vân Sơ tức giận nói:" Thời kỳ chiến quốc, chiến xa tung hoành chiến trường, không gì cả nổi, nay có còn ai ngồi chiến xa lên chiến trường không? Mạch đao thủ cũng vậy, quân đội không cần họ nữa, họ đã không còn giá trị gì nữa rồi."
" Lần này đám Triệu Đĩnh công khai ám sát thiên sứ, tội đại ác, mạch đao doanh giải tán là không thể tránh khỏi."