Nghe Lư Chiếu Lân tự lấy mình ra làm trò vui, những lại viên đi vào bẩm báo công vụ cười to. Vân Sơ cũng cười, lòng cảm khái lắm, ngày xưa Lư Chiếu Lân cũng được coi là một trong số thần đồng của Đại Đường, nhiều năm kiếp sống quan trường, biến hắn từ một công tử thanh quý thành quan viên hợp cách biết cúi người xuống tranh lợi vì dân rồi.
Lư Chiếu Lân đọi mọi người cười xong mới tiếp tục nói:" Huyện tôn, mỳ dẹt đúng là thứ tốt đấy, chỉ cần bảo quản thỏa đáng thì nó thành món ăn tốt nhất cho người lữ hành. Huyện tôn nghĩ mà xem, các thương cổ đi suốt cả một ngày, tới chập tối đun một nồi nước sôi, làm một bát mỳ, thuận tay nhổ ít rau dại vào, cho thêm ít mỡ lợn, ít muối. Một bát canh nóng hôi hổi vào bụng, có thể an ủi lòng người vượt qua quãng đường bụi đất."
Vân Sơ tủm tỉm cười:" Mỳ dẹt đúng là đồ tốt, nhưng ngươi thì có lòng dạ bất lương."
Dương Quýnh nói vào:" Những loại thanh danh như tứ đại tài tử sẽ bất lợi với sĩ đồ, nâng cao Vương Bột, để bọn hạ quan trở thành chúng sinh bình thường, vừa vặn tiện bước đi trong sĩ đồ, ra sức vì bách tính thiên hạ."
Vân Sơ chợt nhớ ra một chuyện:" Ôn Nhu đi Lạc Dương muốn mang ngươi theo, vì sao không đi, tốt cho sĩ đồ của ngươi mà."