Trần Chính là quan viên cao cấp chính tứ phẩm, trước lại còn có quân công, có thể nói trừ hoàng đế ra, không ai giết được hắn, vậy mà Vân Sơ ngang nhiên giết ngay giờ đường, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn. Tùy tiện giết quan viên triều đường, Vân Sơ ngươi giỏi quá rồi, giờ ngươi muốn giết ai là giết phải không? Ngứa mắt là giết phải không? Ngươi coi mình là ai rồi?
Thế nên Vũ Tam Tư không hiểu hành vi của Vân Sơ:" Quân hầu, dù chưa biết nguyên do, nhưng tội hắn vẫn đáng muôn chết mà! Quân hầu ít nhất kiếm được lý do bịt miệng thiên hạ."
Vân Sơ xua tay:" Kẻ tội đáng muôn chết là Lý Thuần Phong, khi ta ở Hoàng Thành đang tính nên giết Lý Thuần Phong, kết quả là gặp một hoạn quan bị thương tìm cái ăn trong đống đổ nát như chó hoang, trông hắn thê thảm vô cùng, ta thương tình đem đi chữa trị. Sau khi cưa chân hắn thì sát khí giảm đi rất nhiều, nên không giết lão già đó nữa, lòng nghĩ, thôi để xem sao hẵng nói, dù sao mấy cái suối phun chưa gây hậu quả gì nghiêm trọng."
" Kết quả Trần Chính đột nhiên lại canh ở cổng thành nhảy ra khiêu khích ta, ta nhịn ba lần, rốt cuộc không nhịn được giết hắn. Trần Chính là con lợn ngu xuẩn, bị người ta lợi dụng, thành tế phẩm lấy quyền bính của ta."
" Xem ra sau lưng Lý Thuần Phong có cao nhân chỉ điểm, huynh đệ các ngươi sau này đối đầu với ông ta phải cẩn thận. Lão già đó nhiều mánh khóe, nhưng không có trí tuệ cỡ này."