Ngày mùng một tháng hai, Tết đã qua một tháng rồi mà ngoài trời vẫn lạnh tới không cánh nào chịu được, đêm qua trời đổ một trận tuyết dồn dập, sáng nay tuyết dừng bốn xung quanh cảnh sắc trắng phau một màu. Những cơn gió quái ác nổi lên, len lỏi qua bất kỳ khe hở lộ ra bên ngoài của người ta, chui vào lấy đi chút nhiệt lượng ít ỏi.
Trong cái ngày lạnh cắt da cắt thịt đó, dưới ánh mắt hâm mộ của đám bằng hữu chung khổ nạn ngày nào, Vân Sơ rốt cuộc cũng bước vào trung tâm chính trị của Đại Đường -- Thái Cực Điện.
Một hoạn quan nhỏ đem Vân Sơ dẫn tới chiếc thảm chu vi ba thước ở góc phải đại điện, đặt đệm xuống, ra hiệu Vân Sơ cởi giày ra rồi lấy giày của y đi.
Còn chưa cảm thụ được bất kỳ cái gì suýt chút nữa thì Vân Sơ quay đầu chạy ra ngoài, vì cái mùi vị trong đại điện không cách nào chấp nhận được.
Rõ ràng là đám người tôn quý Đại Đường, vậy mà các người không biết chút ý thức vệ sinh cá nhân nào cả hay sao? Kẻ nào kẻ nấy như bị thối chân kinh niên vậy.