Vân Sơ không ngại chiến tranh, không ngại hai tay vấy máu tanh. Nếu là cuộc chiến bảo vệ gia viên, y sẽ chiến đấu tới giọt máu cuối cùng. Nếu là cuộc chiến mở mang bờ cõi, vì dân tộc có thêm không gian sinh tồn, diệt trừ mối đe dọa từ bên ngoài, y sẽ dốc toàn lực, dũng cảm xông về phía trước.
Nhưng nếu cuộc chiến không phải vì hai lý do trên, mang quá nhiều mục đích toan tính phía sau, y chẳng có chút hứng thú nào.
Có điều chẳng vì thế mà y có hành vi tiêu cực.
Quân tình khẩn cấp, Vân Sơ còn hơn 400 dặm nữa phải đi, phía trước còn một tỏa thành tên Ngân Thành phải vượt qua, cho nên bọn họ vẻn vẹn nghỉ lại Kiến An một đêm. Trời còn chưa sáng Vân Sơ lần nữa dẫn đại đội nhân mã xuất phát.
Đường xá ngâm nước mưa hai ngày trở nên sình lầy khó đi, may là Vân Sơ có rất nhiều nô binh giúp lấy đá trải đường. Trước kia Vân Sơ còn thương xót đám nô binh này, ít nhất coi bọn chúng như người, bây giờ không thế nữa, với y đám nô binh này chỉ là công cụ mà thôi.