Cao Khản cả đêm không ngủ, ông ta nhìn chân trời phía đông bị ánh lửa chiếu đỏ, không biết chiến trường ở đó thảm liệt cỡ nào.
Quách Đãi Phong càng lo lắng trùng trùng, Vân Sơ là anh hùng từ thành Quy Tư trở về, nếu lần này hắn gánh lấy tội danh hãm hại Vân Sơ, Quách gia muôn đời không còn hi vọng gì nữa. Chỉ mong mai tới Thạch Thành, nhìn thấy Vân Sơ còn sống.
Cao Khản không thích Vân Sơ, ngay từ đầu đã không thích, biểu hiện của Vân Sơ trong quân làm ông ta càng lúc càng không thích, vì y không phải quân nhân, y ra chiến trường với tư duy quan văn, hoàn toàn không ăn nhập với bọn họ.
Ông ta nhớ trước kia thái tông và mọi người thương lượng đại sự dễ dàng đạt được ý kiến thống nhất. Bởi vì khi đó văn thần và võ tướng không có gì khác biệt, mục tiêu của họ là nhất trí.
Bây giờ khác rồi, Hứa Kính Tôn vốn là thứ chó chằng thèm ăn, Lý Nghĩa Phù cái loại chỉ xứng tranh ăn với chó hoang cũng có thể đứng trên triều đường, đường hoàng chỉ trích những người đã đổ máu vì đế quốc Đại Đường.