Lý Trị đúng là lo lắng quá độ rồi, không hẳn nhắm vào Vân Sơ, mà hắn lo tướng sĩ không dốc hết sức, Liêu Đông hẳn đã bước vào mùa đông khắc nghiệt, đó là ám ảnh của quân Đường, sợ tướng sĩ thoái chí. Nếu lần đông chinh này bất lợi, quan viên phản đối được thể chỉ trích hắn, việc làm suy kiệt Sơn Đông, Hà Bắc sẽ là cái cớ để họ công kích.
Chỉ cần nghĩ tới sau này làm việc gì bị người ta nói một câu "xin bệ hạ nghĩ tới lần đông chinh Cao Câu Ly mà cân nhắc lại", hắn đã không ngủ ngon rồi.
Trận chiến này tuy đang diễn ra rất thuận lợi, nhưng năm xưa thái tông hoàng đế đông chinh cũng vậy đại quân đánh đâu thắng đó cho tới khi tới An Thị, bất lợi một trận thôi khiến toàn quân lui về, thất bại trong gang tấc.
Bởi thế hắn muốn thấy toàn quân một lòng, dốc sức vì đại thắng cuối cùng, trước thời khắc ấy thì nguy cơ thất bại luôn tồn tại.
"Của nàng đó, trẫm ăn không nổi." Lý Trị đá gấu lớn, một người một gấu rời đại điện: