Mùi hôi thối ở chợ Tây chủ yếu tới từ đám gia súc, với huynh muội Vân gia mà nói, cái mùi đặc trưng ấy một thời vô cùng quen thuộc, đó là mùi của hồi ức, nhất thời không ai nói gì cứ ngồi đó hết nhìn người ra lại người vào.
Rất nhanh, do Vân Na quá xinh đẹp liền thành người ta nhìn huynh muội họ.
Nếu là bảy năm trước, chỉ cần thương nhân trong túi có ít tiền đã dám tới hỏi giá Hồ cơ xinh đẹp này rồi, nhưng giờ đây đa phần chỉ dám nhìn rồi tiếc nuối đi qua, mua không nổi.
Tới khi một lão già tuổi trên 50 mặc áo gấm đi cùng hai tên tráng hán vai u thịt bắp, nhìn bộ dạng là biết quản gia nhà quyền quý nào đó, hẳn là được người nhà báo tin nên mới tây xem. Bình thường người có tiền thế này không tới Chợ Tây.
Lão già này không thèm nhìn Vân Sơ một cái, mắt nhìn Vân Na không chớp, càng nhìn càng thấy đẹp, một vẻ đẹp đầy linh khí cực kỳ hiếm thấy ở Hồ cơ. Lão ta tới gần, không nhận ra khuôn mặt khó ở của Vân Sơ là tín hiệu cảnh báo rõ ràng:” Tiểu huynh đệ, Hồ cơ này cậu định bán …”