Một bản lĩnh nhất định phải học được khi lên chiến trường, đó là có thể ngủ bất kỳ lúc nào, không cần biết xung quanh rao sao, khi cần nghỉ ngơi thì chống mâu xuống đất, ôm lấy nó là có thể được.
Bởi vậy trên triều tha hồ chửi nhau tha hồ phun rắm thì Vân Sơ vẫn ngủ, cơ mà khi Vân Sơ đang ngủ say thì bên tai chợt nghe thấy hai chữ "Vân khanh".
Quan viên họ Vân khắp Đại Đường không nhiều, tính ra chỉ có quan viên hệ Vân Định Hưng, mà hậu nhân ông ta sống kém cỏi, chưa có tư cách lên triều. Vậy thì "Vân khanh" chỉ có thể là y thôi.
Vân Sơ tỉnh ngay lập tức, không hề có chút dấu hiệu nào là y vừa ngủ gật, cầm hốt bản vòng qua trụ, thản nhiên như không cung kinh đáp:" Có thần."
Lý Trị xuyên qua rèm châu trên đầu nhìn Vân Sơ, dùng giọng nam trung rất có sức hút hỏi:" Vân khanh, bông của huyện Vạn Niên năm nay mọc thế nào?"