Đối diện với lời chỉ trích mạnh mẽ từ Địch Nhân Kiệt, Vân Sơ kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình: "Ngươi nhìn vào luật pháp quá máy móc rồi, Đại Đường thiết lập ruộng vĩnh nghiệp dựa trên tinh thần khiến người canh tác có ruộng, để bách tính giữ được tài sản cứu mạng cuối cùng."
"Ruộng vĩnh nghiệp chính là chỗ dựa cuối cùng của bách tính, nếu không vào đường cùng, họ không bán. Bán đi ruộng đất rồi, tuy giải được khó khăn trước mắt nhưng họ sẽ thành người vô nghề, như thế không phải chuyện tốt."
"Nếu không thể dùng luật pháp khóa chết chuyện buôn bán ruộng đất, vậy dùng quyền lực quan phủ để loại mua bán này không còn thị trường. "
“Ruộng vĩnh nghiệp sau này không giao dịch được càng tốt, rất có thể một vài hộ gặp khó khăn, nhưng đa phần thoát khỏi ánh mắt nhòm ngó của những kẻ xấu. Ngươi lấy gì đảm bảo chúng không giở thủ đoạn ép những bách tính đó vào đường cùng để mua ruộng? Bách kính ngu dốt sao chống lại được thủ đoạn những kẻ đó, ngay cả ta cũng bị chúng lừa mấy năm liền.”
“Ta đang bảo vệ bách tính đúng tinh thần nguyên bản của Đường luật.”