Hoàng hôn đỏ rực, Vân Sơ lần nữa đi thăm Kim Nhu Như, nữ nhân này vẫn ngủ say, dù trong mộng, tay nàng vẫn nắm chặt lan can giường bệnh, tựa hồ chỉ cần buông tay ra một cái, sẽ bị người ta bắt đi.
Đối với nàng bây giờ mà nói, cái giường êm ái, sạch sẽ này là mong ước lớn nhất.
Mặt trời lặn xuống chỉ còn lại những tia sáng đỏ tía, nhưng hơi nóng tỏa ra chẳng giảm chút nào. Vân Sơ cưỡi ngựa đi trên đường thậm chí còn nhìn thấy từng làn hơi nước bị cái nóng rút ra khỏi mặt đường, bốc tới độ cao nhất định, ngưng tụ lại, tiếp tục quay tròn bay lên trên, khiến cho người ta nhìn cảnh trí xa xa đều vặn vẹo.
Phía nam truyền tới từng hồi sấm rền, chứng tỏ ở nơi cách Trường An chưa tới trăm dặm, đang có cơn mưa hình thành.
Tháp Đại Nhạn bị mặt trời nung thành màu xám, đàn vịt trời vĩnh viễn bay quanh nó, chẳng biết mệt mỏi là gì.