Vương tử Ti Lộ Tư không ngờ hiểu được tiếng Đại Đường, nghe Vân Sơ thẳng thừng từ chối như thế thì lấy can đảm gạt võ sĩ xung quanh ra tới trước mặt Vân Sơ, dùng cảm dùng giọng điệu Đại Đường quái dị nói:" Nước Tát San xưa nay triều cống cho Đại Đường chưa bao giờ đứt đoạn, coi Đại Đường là tông chủ, nay cố thổ bị người Đại Thực hung ác xâm chiếm, Đại Đường phải có nghĩa vụ giúp bọn ta đòi về đất cũ."
"Tất nhiên nếu quân đội Đại Đường làm được điều này, người dân Tát San sẽ dốc hết tất cả để cảm tạ."
Vân Sơ thấy người vi vu trong gió, suýt nữa không biết hắn đang nói chuyện với mình, nhìn bộ dạng kích động của hắn mà ngao ngán:" Những lời này ngươi phải nói với hoàng đế Đại Đường, mà không phải là nói với ta, một huyện lệnh nho bé, ngươi nói với ta không có ý nghĩa gì hết."
Nói xong Vân Sơ đi thẳng, vì chỉ qua việc này là hiểu tên đó là phế vật, y không muốn dính líu, nếu nhất thời vì thương hại giúp hắn cái gì đó, khả năng rất cao vì sự ngu xuẩn của hắn mà chuốc họa cho bản thân.
Trở về tới biệt viện, Vân Sơ nhìn thấy Vân Na đang cùng Lý Tư, Vân Cẩm, Vân Cẩm chơi bắt đá, không khỏi nhớ lại chuyện xưa, một tiểu nha đầu thủi lủi ngồi trước cái lều nhỏ, vì mẹ nó chẳng biết trông con, ca ca thì suốt ngày bận bịu.