Vân Sơ cầm đống văn thư đòi tiền lên liếc sơ qua, lý do rất đường hoàng, không bắt bẻ gì được, nếu y chạy tới từng nha môn xin được phê duyệt có mà tới năm sau chẳng xong:" Với tính đa nghi của bệ hạ, nếu quang minh chính đại thân cận với thái tử, có khi bệ hạ không nghĩ nhiều. Dù sao thái tử là trữ quân, sớm muộn cũng phải có nhân mã riêng, đó là điều hoàng quyền cho phép."
"Lén lén lút lút tiếp cận thái tử mới khiến bệ hạ liên tưởng tới âm mưu. Ta cảm thấy từ nhỏ tới lớn bệ hạ thấy quá nhiều âm mưu, nên cực kỳ phản cảm."
"Thế nên mai ta quang minh chính đại cầu kiến thái tử, nhờ thái tử giúp giải quyết những việc chúng ta không làm được."
Ôn Nhu nheo mắt nghi ngờ:" Ngươi thực sự tính toán như thế chứ không phải cái tính cứng đầu của ngươi phát tác?"
Vân Sơ vỗ ngực:" Mỗ làm gì chẳng có tính toán kỹ càng."