Tả Xuân đi rồi, Lý Trị nói với Vũ Mị nằm trên giường gấm:" Nàng nói một tiếng đi chứ, thấy chủ ý của trẫm thế nào?"
Gần đây hoàng đế giành thời gian ở bên Vũ Mị nhiều hơn trước kia, nhìn có vẻ muốn tu bổ quan hệ rạn nứt, thực ra nàng biết, chẳng qua là muốn ở bên để kiểm soát hạn chế mình mà thôi:" Thần thiếp sợ bệ hạ xúi bẩy đám huân quý vô dụng kết đoàn kết đội tới Tây Vực."
Lý Trị rất hưởng thụ cảm giác này, chỉ cần hắn có chút ý đồ thôi, hoàng hậu của hắn sẽ hiểu ngay:" Thế không tốt sao?"
"Không chỉ trồng bông, còn có thể trồng lương thực, trồng rau cải ép dầu. Dù sao cũng đất không tốn tiền, lao lực không tốn tiền, xem chừng bệ hạ cũng chẳng định thu thuế, vậy không tới 10 năm, Tây Vực thành ổ tệ nạn phạm pháp."
"Ha ha ha, nói thế nào thì khi đó những thứ tốt từ Tây Vực đưa về Trường An sẽ ngày một nhiều, dù sao cũng là chuyện tốt. Còn thành ổ tệ nạn phạm pháp như nàng nói, thì chỉ cần không xảy ra trước mặt trẫm là được, đẩy ra ngoài Ngọc Môn Quan là chuyện tốt. "