Đại tự nhiên vô cùng thần kỳ, ở cái nơi mà một cây cỏ không mọc nổi, đất phèn khắp nơi, vậy mà lại có một mảnh ốc đảo.
Ốc đảo không rộng, dài chưa tới mười dặm, rộng không tới một dặm.
Sở dĩ có hình dạng này là vì nơi này có một con sông ngầm, nước chảy ra chẳng những trong vắt, lại còn không bao giờ khô cạn. Đáng tiếc lượng nước của con sông này không đủ, sau khi chảy được mười dặm thì bị khí hậu khô cạn của nơi này hút hết.
Dù con sông này đã tồn tại rất nhiều năm, phạm vi ảnh hưởng của nó chỉ chút đó thôi, nuôi dưỡng ít hồ dương, liễu đỏ, nhót, thanh khoa, nho liền không còn tinh lực nuôi dưỡng thứ khác nữa.
Người Tây Vực luôn khao khát có được một mục trường trừ mình ra không ai biết, bọn họ sẽ ghi nhớ thật kỹ mỗi nguồn nước mình đi qua, hưởng thụ một mình.