Chung Quỳ không cãi được càng giận sôi gan, Ôn Nhu cứ đứng đó mỉa mai, Lương Anh sợ lắm, chạy tới bên bàn Vân Sơ mài mực, hắn không dám dính vào chuyện này.
Tiêu Ngọc Hoa tin, vì sau khi Vân Na tới cho hắn một bình rượu nếp, hắn uống vào một cái, vết thương do Chung Quỳ đánh lập tức không còn đau nữa, toàn thân từ trên xuống dưới ấm áp, đó không phải thần tích là gì?
Vân Na vốn không định đi cùng đường với Vân Sơ, vì quá được bách tính hoan nghênh, nàng quyết định đi theo thương đội Vân Sơ lang thang ở Tây Vực.
Vân Na kiêu ngạo như con thiên nga, đứng trên đại điện của vương cung Cao Xương xưa, hai tay chống hông, dùng ánh mắt ngạo nghễ quét quá mấy người ở đại điện.
Trước tiên là dùng bàn tay đã sờ qua vô số đầu người của nàng sờ lên đầu ca ca ban phúc, sau đó sờ lên cái đầu rất miễn cưỡng của Ôn Nhu, cũng ban phúc luôn. Tiếp đó dưới sự giúp đỡ của ca ca, Ôn Nhu và Lương Anh, nàng ban phúc cho Chung Quỳ bị đè xuống đất đang vùng vẫy như con đỉa cho vào lò vôi. Cuối cùng tiện tay ban phúc cho cả Lương Anh và Tiêu Ngọc Hoa.