Lương Anh từ khi theo Vân Sơ, từ một thiếu niên máu nóng lỗ mãng, biến thành một người cẩn thận, làm chuyện gì cũng nghĩ ba lần, lời của quân hầu làm hắn quyết định quan sát thật kỹ, không để chuyện nhìn thấy dễ dàng qua mặt.
Mắt thấy tráng hán kia mặc khải giáp lên, hai chân run run đi vào lồng chiến đấu, lúc sắp đi vào còn vấp ngã, tựa hồ vừa rồi phóng túng là tinh lực tiêu hao quá độ, đám đông cười rộ lên. Hắn đứng dậy cầm đại đao như cái liềm gõ lên ngực, thúc giục dũng sĩ tiếp theo khiêu chiến vào lồng.
Hét một lúc không thấy ai đáp lại, xem ra người ta chẳng ngốc để bị lừa.
Vân Sơ quay đầu lại nhìn đám lão tặc, tiểu tặc:" Các ngươi có định vào không? Không nhìn thấy vàng đặt ở kia à? Thắng là của các ngươi đấy."
Đám tặc nhân lắc hết, nếu đi cướp bóc bọn họ dám lấy mạng ra đổi, còn tỷ võ kiếm tiền à? Không đáng.