Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, tổng đốc Ưu Tố Phúc đã nghe thấy, nhưng ông ta ở hậu phương, không nhìn thấy hậu quả vụ nổ. Ông ta cho rằng đó là thủ đoạn nào đó của quân Đường tạo ra tiếng động lớn.
Giống như đội sư tử của ông ta vậy.
Lần này ông ta đích thân mạo hiểm cầm quân, chính là để dẫn dụ thống soái quân Đường chiến đấu. Đám người Đường đó quá đáng ghét, bọn họ chơi trò đuổi bắt cả tháng trời rồi, khó khăn lắm mới gặp được chúng ở đây. Ưu Tố Phúc không hi vọng một vạn quân này có thể tiêu diệt được đám quân Đường kia, không phải sức chiến đấu bên mình không đủ, mà đó là bản chất đám cường đạo, thấy khó đánh là chúng chạy ngay.
Khi ấy không biết đợi tới bao giờ mới có thể bắt được chúng, vì sự tồn tại của đám quân này, bọn họ đã tổn thất không đếm xuể rồi.