Vân Na cứ nhè chỗ nhiều thịt mà đánh, cho nên nàng đánh rất lâu rồi, Vương Danh Viễn vẫn còn sức mà chửi bới:" Giỏi, giỏi, gia gia nhớ rồi, nhớ con tiện tỳ ngươi rồi ..."
Hai chữ tiện tỳ vừa nói ra, Ôn Nhu quay đầu đi, vì đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự đánh xong tùy tùng của Vương Danh Viễn đã xông tới.
Hòa thượng từ bi không sát sinh, cho nên họ nghiên cứu rất nhiều cách đánh chỉ làm người ta đau tới chết đi sống lại chứ không mất mạng.
Vân Na đứng thẳng lên lau mồ hôi thì nhìn đại ca dáng vẻ phong trần đứng đó.
Nhiều ngày không gặp, gương mặt trắng trẻo của ca ca đã đầy vết xước xát do gió Tây Vực, da cũng xạm đen bởi nắng cao nguyên, râu mọc đầy mặt, tóc bờm xờm, uy phong cũng cũng hết sức tiều tụy.