Lý Hoằng tới Vân gia từ lúc xẩm tối, bình thường nó không tới Vân gia muộn như vậy, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, tới chủ yếu là để hóng tin tức, nghe Ngu Tu Dung nói vậy thì tiếp lời ngay:" Sư nương, phụ hoàng và mẫu hậu khẳng định sư phụ là nhi tử của Huyền Trang đại sư đấy."
"Cái gì?" Ngu Tu Dung cả kinh, nếu đế hậu nhận định như vậy thì không phải chuyện nhỏ, tay nàng muốn vặn nát cả khăn tay, vội vàng kéo Lý Hoằng vào phòng:" Bệ hạ và hoàng hậu nói sao?"
Lý Hoằng cười gian:" Hôm nay nghe tin đại sư có giác ngộ, phụ hoàng đi gặp, ta đợi phụ hoàng về mới đến hỏi chuyện. Tới Thái Cực cung thì thấy phụ hoàng và mẫu hậu uống rượu, cười nói vui vẻ lắm, ta hỏi mới biết, Huyền Trang đại sư hàn thiền hai mươi ba năm là vì cắt đứt với thế tục."
"Huyền Trang đại sư còn ví hai mươi ba năm hàn thiền thành ve sầu hai mươi ba năm phá kén. Ý tứ là sư phụ như ve sầu mùa đông ẩn trong lòng đại sư hai mươi ba năm, giờ đã đột phát trái tim đại sư, biến thành ve sầu rồi."
"Vì thế đại sư đã được giải thoát."